伊藤左千夫 「野菊の墓: 後編」
[Ngôi mộ hoa cúc dại] tác giả Itō sachio : đoạn cuối.
昼食の後は、残っていた仕事を片付け、帰る準備をした。そのとき短い秋の日は、暮れかかっていた。
急いで家へ向かったが、途中ですっかり暗くなってしまった。「家の者が何と言うだろう。 もっと急げばよかった」と後悔したが、もう遅かった。<Isogeba、Kōkaishita ga, mō osokatta>
やっと家に着くと、家の中から皆のガヤガヤとした話し声が聞こえてきた。夕食をとりながら、何か話し合っているらしい。
入りにくかった。ぼくにも民子にも皆が何を話しているか想像がついていたのだ。ぼくが思い切って戸を開けると、急に静かになってしまった。
Sau bữa trưa, chúng tôi hoàn tất phần việc còn lại rồi chuẩn bị ra về. Ngày thu thật là ngắn ngủi, trời nhá nhem tối.
Chúng tôi vội vàng ra về nhưng mới đến giữa đường, trời đã tối đen. Tôi hối hận nghĩ thầm “không biết mọi người trong nhà sẽ nói sao đây? Giá mình làm nhanh hơn chút nữa thì hay biết mấy”, nhưng tiếc nuối cũng đã muộn màng.
Cuối cùng chúng tôi cũng đến nhà. Tôi nghe thấy tiếng những người trong nhà xì xào nói chuyện. Dường như mọi người vừa ăn tối vừa bàn bạc chuyện gì đó.
Thật khó để vào nhà lúc này. Cả tôi và Tamiko đều có thể hình dung được mọi người bàn tán chuyện gì. Tôi mạnh dạn đẩy cửa, mọi người đột nhiên yên lặng.
母はほとんどぼくたちをしからなかったが、その厳しい表情は今までとはまるで違っていた。母は静かに言った。
「政夫、お前、四日後の十七日にもう学校へ行って、寮へ入りなさい。本当は来月になってから行かせるつもりだったんだが……。わかったね」<Ryō>
ぼくは「はぁ……」と答えることしかできなかった。ぼくと民子はもう恋に落ちてしまっていた。だが、その恋を母には話せなかった。ぼくはまだ学生だったし、二歳も年上の妻をもらうようなことになったら、母や家族が恥をかくこともわかっていたからだ。
Mẹ chẳng la mắng gì chúng tôi nhưng làm vẻ mặt nghiêm nghị mà tôi mới thấy lần đầu. Mẹ nói lặng lẽ.
“Masao này, ngày mười bảy này tức là bốn hôm nữa, con hãy nhập trường và vào ký túc xá đi. Mẹ định cho con đi tháng sau nhưng mà…chắc con hiểu rồi chứ”
“Vâng…”, tôi chỉ có thể trả lời như thế. Tôi và Tamiko đã lỡ mến nhau rồi. Nhưng không thể nào nói chuyện tình yêu này cho mẹ biết được. Tôi vẫn còn là học sinh và tôi hiểu nếu như lấy một người vợ lớn hơn mình hai tuổi thì mẹ và gia đình sẽ chuốc lấy nỗi nhục nhã ra sao.
そのときぼくは、ぼくが家を離れて学校の寮に入った後、一人でここに残る民子のことが心配になった。そっと民子の方を見た。民子はすっかり元気をなくし、黙って下を向いていた。<Damatte shita o muite>
ぼくは涙が出てきた。家族や、あの優しかった母までがぼくたち引き離そうとしている今、この家で民子はどんなにつらい思いをするだろう。ぼくは民子がかわいそうでならなかった。<Hikihanasou>
Khi đó tôi chỉ lo lắng rằng sau khi mình vào ký túc xá thì Tamiko chỉ còn lại thui thủi một mình nơi đây mà thôi. Tôi lén nhìn nàng. Tamiko thì mất hết sinh khí, chỉ lặng yên nhìn xuống.
Tôi khóc. Cả gia đình tôi, ngay cả đến người mẹ dịu hiền của tôi cũng nỡ chia cách hai chúng tôi, còn lại một mình Tamiko sẽ phải khổ cực đến thế nào đây? Tôi thấy tội nghiệp vô cùng cho nàng.
出発の日まで四日しかなかったが、その晩から民子とは何も話せなくなっていた。だが、ぼくの心は決まっていた。
何があっても、ぼくは民子を思い続けるだろう。山の畑で民子といっしょに過ごしたしたあの幸せな時間が、二人の心をもうだれにも引き離すことはできないほど強く結び付けていた。少なくともぼくはそう感じていた。
ぼくは手紙を書いて、出発の前日の晩、そっと民子に渡した。
Chỉ còn bốn ngày nữa tôi phải xa nhà nhưng từ đêm đó tôi và Tamiko không thể nào nói chuyện với nhau được nữa. Tuy vậy, tâm tư tôi đã quyết.
Cho dù có chuyện gì đi nữa, tôi sẽ vẫn nghĩ về nàng. Khoảng thời gian hạnh phúc mà hai chúng tôi trải qua trong rẫy trên núi đã nối kết tâm tư và không ai có thể chia tách chúng tôi được nữa. Ít nhất thì tôi cảm thấy vậy.
Tôi viết một lá thư, lén trao cho Tamiko vào đêm trước ngày lên đường.
民子様
何もする気になれず、ただ民さんのことばかり考えています。民さんと一緒にいられれば、神様の胸に抱かれて雲に乗っているような気持ちです。
ぼくは学校に行くけれど、ぼくの心はいつも民さんと一緒です。民さんはぼくより年上なのを気にしているようだけど、 ぼくは気にしていません。ぼくは民さんの思うとおりになるつもりですから、民さんもそう思っていてください。冬休みには帰ってきます。
政夫
“Gửi Tamiko
Mình chẳng thể làm được việc gì, chỉ nghĩ về Tamiko mãi mà thôi. Chỉ cần được ở bên cậu là mình cảm thấy bay bổng trên mây, được che chở trong vòng tay thần linh vậy.
Mặc dù mình đi học, nhưng tâm hồn của mình lúc nào cũng ở bên Tamiko thôi. Dù Tamiko để ý chuyện lớn tuổi hơn mình nhưng mình chẳng để tâm đâu. Tamiko hãy nghĩ về mình như mình nghĩ về Tamiko vậy nhé. Kỳ nghỉ đông tới mình sẽ về.
Masao”
出発の日の朝は雨が降っていた。この日の民子の姿を、ぼくは今でもはっきり思い出すことができる。民子はぼくを見送って、こっそり涙をふいていた。その姿は痛々しかったが、そのときそこにいただれよりも美しかった。
民子がぼくに荷物を渡してくれたとき、一度だけ話すチャンスがあったが、ぼくは何も言えなかった。将来を約束することも、別れのことばさえも言えずに、ぼくは民子と別れ、生まれ育った村を離れた。
Sáng ngày tôi đi khỏi, trời làm mưa giăng giăng. Dáng hình Tamiko khi đó không bao giờ tôi quên. Tamiko tiễn tôi, lặng lẽ lau nước mắt. Dáng hình đó đau đớn thê lương nhưng đẹp hơn tất thảy bất cứ ai trên đời này.
Chỉ khi Tamiko đưa hành lý cho tôi, chúng tôi mới có một cơ hội duy nhất để nói chuyện với nhau. Nhưng tôi không thể thốt thành lời. Lời hứa tương lai, lời chia biệt tạ từ chưa kịp nói, tôi rời xa Tamiko, rời xa ngôi làng nuôi nấng mình từ thuở ấu thơ.
学校へ行ってからも、毎日民子のことを考えていた。冬休みになるとすぐ家に帰ったが、民子はいなかった。ぼくが帰る前日、民子は実 家に戻されてしまっていたのだ。
そしてその一年後だった。民子が嫁に行ったと、ぼくは母から聞かされた。民子が嫁に行った家はとても裕福だという。だが、民子の結婚を知っても、ぼくの心は不思議なほど静かだった。<Yūfuku>
いくら遠く離れていても、民子が結婚しようとどうしようと、 ぼくが民子を愛する気持ちとは関係なかったのだ。ぼくの気持ちは変わっていなかった。
そしてなぜか、それは民子も同じだという気がしていたので、民子に失望などしなかった。反対に民子とのことが心配になっていた。
嫁に行ってつらい思いをしているのではないだろうか。元気でいるだろうか。そんなことばかりが気になってならなかった。
Cho dù đi học nhưng mỗi ngày tôi đều nghĩ về Tamiko. Đến kỳ nghỉ đông, tôi về thăm nhà nhưng Tamiko không còn nơi đây nữa. Trước ngày tôi trở về, Tamiko bị gửi về nhà cha mẹ đẻ.
Thế rồi một năm sau đó, tôi nghe mẹ nói Tamiko đã về làm dâu nhà người. Nghe nói nhà bên chồng rất giàu sang. Nhưng cho dù biết tin Tamiko lấy chồng, lòng tôi vẫn bình yên đến lạ.
Chuyện xa cách nàng bao nhiêu và Tamiko đã lấy chồng hay chưa chẳng liên quan gì đến tình cảm yêu thương tôi dành cho nàng cả. Tình cảm đó vẫn không hề thay đổi.
Và không hiểu sao tôi tin rằng Tamiko cũng cảm thấy vậy nên không hề thất vọng về nàng. Ngược lại tôi càng lo lắng cho nàng hơn.
Liệu Tamiko có khổ sở khi về làm dâu nhà người không? Nàng vẫn bình an chứ? Tôi chỉ quan tâm đến chuyện đó mà thôi.
半年後、ぼくの心配は現実になってしまった。ある日学校にいたぼくに「すぐ帰れ」と書かれた電報が届き、急いで家に帰ったぼくを母が迎えた。母は突然、
「政夫、すまない。民子が死んでしまった。わたしが殺したようなもんだ」というと、大声で泣き出した。
「どうして、いつですか。どうして民さんが死んだんですか」ぼくは叫んでいた。<Sakende>
だが母は、
「民子に、政夫と結婚させるつもりはないから、ほかの家へ嫁に行けと言ったのは、わたしなんだよ。民子が年上でも、お前たち二人が好き合っているなら、二人の仲を許してやればよかったんだ。わたしがばかだったんだよ」と言って泣くばかりだった。
Nửa năm sau, điều tôi hằng lo lắng trở thành sự thật. Một ngày, khi tôi đang đi học thì nhận được điện cấp báo “về nhà ngay”. Tôi vội vàng trở về.
Mẹ ra đón tôi và đột nhiên mẹ khóc lớn.
“Xin lỗi con, Masao. Tamiko chết rồi. Dường như mẹ đã giết con bé”
“Tại sao? Khi nào? Vì sao Tamiko chết?”Tôi gào lên.
“Vì không muốn con kết hôn với Tamiko nên mẹ đã bảo nó đi lấy chồng. Nếu như hai đứa con thích nhau như thế thì cho dù Tamiko hơn tuổi cũng nên tác hợp hai đứa cũng có sao đâu. Mẹ ngu ngốc quá”
Mẹ chỉ nói thế rồi khóc vật vã.
あとは兄夫婦が教えてくれた。民子は親の親戚に勧められて嫁に行ったが、夫婦の仲はうまくいかなかった。
子どもができたが、流産して体を悪くしたため実家に戻されていた。そして三日前に死んだのだった。ぼくは気が変になりそうだった。<Ryūzan、Jikka ni modosa rete>
Sau đó vợ chồng người anh kể lại tôi nghe. Tamiko nghe lời khuyên của họ hàng đi lấy chồng nhưng quan hệ vợ chồng không tốt lắm.
Nàng cũng có thai nhưng bị thai lưu, sức khỏe suy yếu nên bị trả về nhà cha mẹ đẻ và đã qua đời ba ngày trước. Tôi gần như phát điên.
次の日、ぼくは民子の家を訪ねた。民子の家族も自分たちの都合で民子を嫁に行かせたことを後悔し、悲しんでいた。<Tazuneta>
ぼくが行くと皆は、よく来てくれたと言って喜んだ。民子の最後の様子は民子の祖母が話してくれた。
見舞いに来ていたぼくの母に、民子はにっこり笑って「お母さん、長い間かわいがってくださってありがとうございました」と言ったそうだ。母が、きっと元気になるからしっかりするように言うと、「わたしは死ぬのがうれしいんです」と言って笑ったという。
それを最後にもう口もきけなくなり、次の朝、眠るように息を引き取った。そのあと母や民子の家族は、民子が左手に何か握っているのに気付いた。見るとそれは、ぼくの写真と手紙だった――。
Ngày hôm sau, tôi ghé thăm nhà Tamiko. Gia đình nàng cũng buồn bã và hối hận về chuyện đã cho Tamiko đi lấy chồng dù biết tình cảm của hai đứa tôi.
Khi tôi đến mọi người rất hoan hỉ chào đón. Bà của Tamiko kể cho tôi nghe về giây phút cuối cùng của nàng.
Khi mẹ tôi đến thăm, Tamiko mỉm cười và nói “Cám ơn mẹ đã thương mến con trong một thời gian dài như vậy”. Khi mẹ tôi nói là chắc chắn con sẽ khỏe lại thôi thì nàng cười mà nói “con chết còn vui hơn”.
Đó là lời nói sau cùng của nàng. Sáng hôm sau, nàng trút hơi thở cuối cùng mà như đang ngủ. Mẹ tôi và gia đình Tamiko nhận thấy nàng đang nắm chặt vật gì nơi bàn tay trái. Khi nhìn lại, thì ra đó là tấm ảnh của tôi và bức thư tôi đã gửi nàng.
ぼくも死んでしまいたかった。実際、ぼくはそう言って、民子の墓の前で泣いた。でもぼくは死ねなかった。ぼくにできたのは民子の墓の周りに、民子の大好きだった野菊の花を植えることだけだった。一週間の間、ぼくは墓の周りに野菊を植え続けた。
あれから十年以上経つ。民子は望まない結婚をして世を去り、ぼくは望まない結婚をして生き続けている。
ぼくが民子を忘れることは決してないだろう。民子は今もぼくの手紙と写真を胸に、野菊の花の中で静かに眠っている。
Anh cũng muốn chết đây. Tôi đã nói thế khi khóc trước mộ Tamiko. Nhưng tôi không thể chết. Tôi chỉ có thể trồng đầy những bông cúc dại mà nàng yêu thích quanh mộ Tamiko mà thôi. Tôi cứ liên tục trồng cúc dại quanh mộ nàng suốt khoảng một tuần liền như vậy.
Từ đó đến giờ đã hơn mười năm. Tamiko đã có một cuộc hôn nhân cưỡng ép và đã rời bỏ thế gian này, tôi cũng có một cuộc hôn nhân cưỡng ép và vẫn tiếp tục sống đây.
Chẳng bao giờ tôi quên được nàng. Tamiko giờ đây vẫn ôm chặt tấm ảnh của tôi và bức thư ngày đó trong ngực mình, lặng lẽ ngủ bình yên giữa vòng tay của loài hoa cúc dại.
---おしまい---